Những năm nhà nào cũng thiếu người
Làng mạc ruộng vườn vắng bặt con trai
Chúng tôi đi
Cơn bão dữ thổi hai đầu đất nước
Tuổi trẻ, ước mong, những gì quý nhất
Đều trôi qua trong bụi xám chiến hào
Triệu con người lên sống rừng sâu
Khoét núi làm đường, chặt cây nhóm lửa
Võng bạt, lán tranh, đất bùn nhầy nhụa
Những đường dây, binh trạm, những sư đoàn
Những sinh viên đi lái xe tăng
Những dân chài trở thành pháo thủ
Kế toán, thợ nề, nông trường viên, thợ mỏ
Thành lính gỡ mìn và xung kích đâm lê
Chúng tôi đào hào bám giữ đảo xa
Gánh lên núi ngàn cân pháo nặng
Chúng tôi lao máy bay mình vào máy bay của giặc
Chúng tôi bắc cầu trong chớp lửa bom bi
Những đội quân hốc hác lầm lì
Xông lên đồi cao, lăn, toài, ném, bắn
Nấp đỡ, gào la, mặt mày cháy xém
Những vết thương rách nát máu bầm đen…
Sự tàn khốc tận cùng
Sức dẻo dai kỳ lạ
Cơn bão lớn mười mấy năm chưa dứt
Bao lớp người vẫn nườm nượp ra đi
Từ đâu từ bao giờ
Năm 60 năm 54?
Từ Hướng Điền từ Phú Lợi?
Hay từ lúc ngăn đôi dòng Bến Hải
Viên tướng Mỹ đầu tiên xách cặp tới Đông dương?
Hay từ lâu hơn, những thế kỷ xa xăm
Những đạo quân Nam Hán, Nguyên Mông
Những ranh giới phân tranh Trịnh, Nguyễn?
Chưa bao giờ đất tan hoang đến thế
Những chuyến tàu chở đầy lính Mỹ
Quần áo mới tinh, súng đạn đầy người
Bom lân tinh và thuốc giang mai
Cánh trực thăng ầm ầm quạt gió
Ụ cát ngổn ngang, rào gai tua tủa
Dải đất hẹp, mùa hè gió lửa
Giành giật nhau từng viên gạch chân tường
Một bên là con trai Thanh Hóa, Thái Bình
Một bên là con những bà mẹ Thừa Thiên, Phan Thiết
Những sinh viên Sài Gòn
Những sĩ quan Đà Lạt
Những đội quân mang tên dã thú
Những tiểu đoàn không còn sót một ai
Những mô đất con đổi bằng mạng trăm người
Bằng pháo kích, lưỡi lê, bằng chân tay vật lộn
Chúng tôi nằm dưới đường hào ngập nước
Xa mọi người, xa mẹ, xa quê hương
Ai bảo chúng tôi là tuổi trẻ tươi xanh
Với mũi lê, với phát đạn đầu tiên
Chúng tôi đã không còn trẻ nữa
Từ bao giờ và còn bao giờ nữa
Những quy luật tàn khốc của loài người
Lý lẽ của súng đạn
Những mục đích tốt đẹp
Những mưu đồ xấu xa
Những ý tưởng quá đà
Những ngẫu nhiên tai ác
Cơn bão lớn, lấp vết thương của đất
Chúng tôi là triệu viên đá trên đê
Mai đây bão táp lùi xa
Những lớp người sau bình tâm nhìn lại
Gọi chúng tôi là những người vĩ đại
Hay chỉ là những thế hệ đáng thương?
Sẽ xuýt xoa thán phục biết ơn
Hay kinh hãi trước bạo tàn bắn giết?
Tất cả chẳng có gì nói được
Chẳng có gì gần gũi với chúng tôi
Bằng một chiếc thìa gọt bởi cành cây
Một chiếc ca thô sơ bằng vỏ đạn
Chúng tôi làm dưới chiến hào bụi bậm
Một dòng thư viết vội gửi mẹ già
Một giấc mơ chợp ngủ thấy quê nhà
Một tình yêu chúng tôi chưa được sống
Một khu vườn chúng tôi chẳng kịp qua…
Bao tháng năm vô tận sẽ phai nhòa
Đất đổi khác, mọi người rồi cũng khác
Hãy quên chúng tôi đi
Như quên quá khứ nặng nề
Hãy quên chúng tôi đi
Để chúng tôi được yên lặng trở về
Để chúng tôi được hóa thành bụi đất
Thành mưa rào trên xứ sở yêu thương.
Thơ :Lưu quang Vũ.
Thơ :Lưu quang Vũ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét